Thứ hai, ngày 14 tháng Tư, 1975,
vừa là chủ tịch Tổng Liên Đoàn Lao Động
Việt Nam- một tổng liên đoàn rất
mạnh- vừa là phó chủ tịch Tổng Công
Đoàn Công Giáo Quốc Tế, ông Trần quốc
Bửu là một người rất có quyền
lực và rất được kính nể. Ở vào
trạc tuổi 60, người tuy có hơi gầy nhưng
rắn chắc với đôi mắt sáng ngời, ông
luôn luôn ăn mặc rất giản dị với
chiếc quần dài màu xám và một chiếc áo
bốn túi nhẹ bỏ ngoài.
Trụ
sở của Tổng Liên Đoàn Lao Công Việt Nam
nằm ở số 14 đại lộ Lê văn
Duyệt trong môt ṭa nhà kiếng lớn, nóc nhọn
thềm cao, kiến trúc theo kiểu Pháp, trước
kia là trụ sở của Câu lạc Bộ Thể
Thao Đông Dương.
Ông
Trần quốc Bửu tiếp tôi trong pḥng làm
việc của ông, một căn pḥng rộng lớn
sáng sủa, có một bàn lớn và một số
ghế dựa. Trên tường có treo một bức
tranh lụa với h́nh một con trâu màu xám tro, mơm
to, chân đứng dưới ruộng lúa (biểu tượng
của Tổng Liên Đoàn là con trâu trong một bánh
xe có răng cưa). Trên một giá đầy sách có
treo h́nh một sĩ quan Việt Nam c̣n trẻ, có cài
một băng đen trên chéo góc. Ông Trần quốc
Bửu bắt gặp cái nh́n của tôi, liền
giải thích:"Đó là h́nh của con trai tôi.
tử trận hồi tháng 10 vừa qua. Thằng
nhỏ đẹp trai quá, phải không ? Nó là một
đứa rất gan dạ, thông minh và thẳng tánh.
Môn nào nó cũng thành công, học hành, thể thao, và
đường đời nữa. Nó có vợ rất
đẹp và nhu ḿ, và một đứa con trai năm
nay 3 tuổi. Nó chỉ huy một đại đội
và đóng đồn trong quận lỵ của
một quận thuộc tỉnh Bà rịa. Nó mới
vừa được 27 tuổi th́....". Nói
tới đây ông Bửu lắc đầu nhè nhẹ,
ngưng một vài giây và tiếp tục với
một giọng thật rơ ràng, chậm răi và có
mức độ: "Tôi muốn nói cho anh nghe về
thằng con trai nầy, anh Pierre ạ. Con trai tôi đă
chọn quân đội, không phải v́ nó ham chiến
tranh, mà v́ chúng tôi đang ở trong thời chiến.
Nó đánh đấm cũng khá lắm và đă
được khá nhiều huy chương. Chúng tôi
khắng khít với nhau lắm. Nó thường
viết thư cho tôi. Vài tháng trước khi chết,
nó đă tỏ ra rất băn khoăn lo lắng, có
lúc hoảng sợ nữa. Trong những ngày đầu
của tháng 10, nó có gởi cho tôi một lá thư,
để tôi đọc cho anh nghe." Ông Trần
quốc Bửu lấy trong ví ra 3 tờ giấy mà ông
đă xếp thật cẩn thận và ông bắt
đầu đọc:
"
Ba kính yêu, trong tiểu khu của con t́nh h́nh đă
đi xuống. Không phải v́ dân chúng đă ngả
theo sự tuyên truyền của "phía bên kia",
mà tại v́ chúng tôi đang thiếu phương
tiện để chiến đấu. Mấy anh nông
dân trong hàng ngũ "Nhân dân tự vệ" không
có đủ đạn cho súng của họ, và
họ c̣n phải t́m mua lựu đạn của
mấy anh lính chánh quy, thường ít đụng
trận hơn họ. Phần các đơn vị
chánh quy th́ không phải họ tránh chạm súng, mà
cứ mỗi lần chạm địch, một địch
quân hơn hẳn họ cả về chiến cụ
lẫn đạn dược, nên họ cứ bị
tổn thất thật nặng. Để Ba hiểu
rơ hơn t́nh h́nh của tụi con, con phải
giải thích cho Ba nghe một vài điểm về
kỹ thuật. Cộng sản Bắc Việt th́ dùng
chiến xa T. 54 và đại bác 130 ly của Liên Xô.
T.54 là loại chiến xa rất năng động,
tuy thô kệch nhưng được bọc sắt
rất dày và vơ trang hùng mạnh: một đại
bác 100 ly ḷng dài với 34 quả đạn trong xe, 2
liên thanh 30 ly, và một liên thanh 50 ly, có tầm
hoạt động 400 cây số đường bán
kính. Trong trường hợp tấn công, tụi con
chỉ có ống phóng M.72 (loại ba-zô-ca chống
chiến xa). Súng nầy chỉ xử dụng có
một lần, bắn xong là phải vứt ống
phóng đi, và nó chỉ thật sự hữu hiệu
trong ṿng 100 thước mà thôi. Do đó ḿnh phải
bắn chiến xa địch trên bộ, thật
gần, mới trúng đích được. Có nghĩa
là ḿnh phải đi bộ đến trong tầm tác
xạ chính xác của vũ khí tự động trên
chiến xa địch, để cho người ta
giết chết ḿnh ... mà không chắc là ḿnh sẽ
hạ được nó. Trên thực tế muốn
tiến sát đến gần chiến xa thường
rất là khó, gần như không thể được,
v́ lúc nào chiến xa cũng có "bộ binh tùng
thiết" đi mở đường cho nó và
bảo vệ nó. C̣n pháo binh địch 130 ly dù là
một loại vũ khí xưa, cũ, trên 20 năm
rồi, nhưng là một vũ khí đáng sợ.
Nặng khoảng 8 tấn, được xe xích kéo,
có tầm tác xạ tới 27 cây số và có thể
bắn đi 6 quả đạn trong một phút.
Chỉ cần có 3 khẩu pháo 130 dấu kín trong
rừng, và với một giờ tác xạ (1000
quả đạn thôi) cũng đủ đánh
sập quận lỵ của bất cứ một
quận nào. Đạn pháo 130 ly có thể phá vỡ
một miếng thép dày 27 ly, cho nên không có một
kiến trúc nào, một công sự nào chịu nổi
sức công phá của loại pháo nầy. Dân chúng
bỏ chạy hết, và quân đội của chúng
ta không thể nào chống trả mà không bị
thiệt hại nặng v́ chúng ta chỉ có pháo binh
105 ly với tầm tác xạ ngắn hơn nhiều,
và đạn pháo th́ được đếm
từng quả, 3 viên cho một khẩu trong một
ngày, trong lúc địch th́ được tiếp
tế quá dồi dào về đạn dược.
Để khóa miệng mấy khẩu pháo binh Cộng
sản nầy, chúng con bắt buộc phải có ưu
thế tuyệt đối về Không quân. Điều
nầy rất đúng trên lư thuyết, nhưng hoàn
toàn sai trên thực tế.Từ khi có cuộc
khủng khoảng xăng dầu, trực thăng quan
sát và thám thính của chúng ta chỉ được
phép bay có 3 giờ mỗi ngày. Ngoài ra, Cộng sản
c̣n được trang bị hoả tiễn tầm
nhiệt S.A.7 rất dễ xử dụng và rất
chính xác để vô hiệu hóa các loại phi cơ
của chúng ta .Thưa Ba yêu quư, con biết rằng Ba
có nhiều mối liên hệ với người
Mỹ. Cương vị Chủ tịch Tổng Liên
Đoàn Lao Động của Ba sẽ giúp Ba có
tiếng nói mạnh hơn. Ba phải giải thích cho
họ hiểu rằng t́nh h́nh ở đây đă
rất là nghiêm trọng lắm rồi. Họ phải
cung cấp cho chúng ta vũ khí cần thiết, như
hỏa tiễn Tows trên thớt cơ động, và
trực thăng vơ trang "Cobra" trang bị chuyên
về chống chiến xa. Họ có hết các thứ
nầy mà tại sao họ từ chối ? Họ
phải viện trợ cho chúng ta về quân sự và
kỹ thuật như họ đă hứa. Con yêu
cầu Ba, Ba ơi, Ba hăy can thiệp với họ.
Nếu không th́ chúng ta sẽ bị đè bẹp và
bại trận ngay. Chúng ta không phải là kẻ hèn
nhát. Chúng ta không bao giờ sợ chết. Với
điều kiện là c̣n giữ được
một cơ may để chiến thắng, hay là
để chống cự với Cộng sản có
hiệu quả. Xin Ba tha lỗi cho con v́ bắt Ba
phải nghe một tờ tŕnh quân sự quá dài ḍng.
Trong tiểu khu của con, số lần chạm súng
và số lần tác xạ của pháo binh tăng lên
theo cấp số nhân. Dù sao th́ con cũng giữ
được đồn của con và con sẽ không
rút đi đâu hết..... dĩ nhiên là vẫn c̣n
sống. Binh sĩ của con theo con, và dân chúng vẫn
tin tưởng nơi chúng con. Đứa con lúc nào cũng
kính mến và trung thành của Ba".
Ông
Bửu từ từ xếp lá thư lại, đằng
hắng để lấy giọng và để dằn
cơn xúc cảm lại rồi mới tiếp tục:"
Tất cả mọi thất bại của chúng tôi
đều được gói gọn trong những hàng
nầy. Tôi nhận được thư nầy
của con tôi sau chuyến đi thăm Á Châu và Âu
Châu của tôi trở về. Khi tôi đọc
được lá thư nầy th́ con tôi đă
tử trận được ba ngày rồi "-
"Ông
có nói ǵ cho người Mỹ họ nghe không ?"
"Dĩ
nhiên là có. Tôi đă gặp đại sứ Martin,
và các tùy viên quân sự Hoa Kỳ . Tôi cũng có
viết thư qua Mỹ. Không có người nào nghi
ngờ về những tin tức của tôi. Ông đại
sứ và các tùy viên quân sự đă có ghi chú đầy
đủ, và tôi cũng nhận thấy thực t́nh
họ đang quá bận rộn. Nhưng không thấy
có ai làm ǵ hết, tôi muốn nói là họ không có
một biện pháp cụ thể nào cả ".
"Như vậy cái ǵ sẽ xảy ra ?"
"Chuyện
ǵ cũng được hết! Các ông dân cử
chắc sẽ nhúc nhích.Tổng thống Ford sẽ có
những lời tuyên bố dễ nghe. Quốc Hội
sẽ kéo dài các cuộc tranh căi để khỏi
phải chuẩn chi ngân khoản viện trợ. Ông
Thiệu sẽ ra đi hay sẽ để bị ám
sát. Các sĩ quan và binh sĩ trẻ và tự hào như
con trai tôi sẽ bị hy sinh v́ danh dự, hay v́ để
kéo dài thêm thời gian cho một vài chánh trị gia
tự phụ kịp leo lên nắm quyền. Đủ
thời gian để dàn dựng một kịch
bản tưởng như bất thần được
ứng biến, mà thật ra đă được
viết sẵn từ lâu. Người Mỹ sẽ
đóng cửa các văn pḥng cuối cùng của
họ. Hạm đội 7 sẽ có mặt tuần
rỏn ở biển Đông. Rồi Cộng sản
sẽ chiếm Sài G̣n. Và tất cả lỗi đều
sẽ được đổ hết cho chúng tôi !!!
".
Mời
xem Việt Nam Cộng Hoà 1975, Nguyên Nhân Sụp Đổ:
Phần 1 ,
Phần 2
|