MIẾNG THỊT
                                            
Đinh Lâm Thanh
 
[1] [2] [3] [4]

LGT: Nghị quyết 1481 được công bố vào ngày 06.02.2006 tại Âu Châu của 46 quốc gia thuộc Hội Đồng Âu Châu đă lên án kịch liệt chủ nghĩa cọng sản đă tàn sát nhân loại ở nhiều quốc gia như ở Liên Bang Sô Viết củ và các nước cọng sản trên thế giới , đặc biệt là những sự giết hại những người bất đồng chính kiến một cách thật dă man, đối xử tù nhân thật tàn nhẫn, xúc phạn nhân phẩm con người một cách trầm trọng vô nhân đạo, vô liêm sĩ, điển h́nh qua những trại tù Gulag ở Siberia, Nga sô, những trại tù ở Trung Cọng, ở Việt Nam v.v. Quá khứ không thể thay đổi được nhưng chúng ta cũng khó quên được. Ngay cả những kẻ lập ra nó, xây dựng nó là tập đoàn lảnh đạo cọng sản cũng phải suy gẫm và ăn năn hối cải và sám hối. Đọc bài Miếng Thịt của tác giả Đinh Lâm Thanh, bạn sẽ hiểu được sơ qua những ǵ đă xảy ra ở nơi gọi là "Học tập cải tạo" mà cọng sản đă tuyên truyền lừa gạt những Sĩ quan của quân lựcVNCH và gia đ́nh họ mang theo thức ăn 10 ngày để tŕnh diện "Học tập cải tạo"...        

[1]
M
ỗi lần vợ làm thịt heo, bà thường dùng con dao nhọn lẹ làng lóc hết toàn bộ mỡ cũng như da, tôi thấy miếng thịt chỉ c̣n lại một tí nạc nhưng không dám phản đối, chỉ nhẹ nhàng nhắc chừng rằng, lóc hết mỡ và da th́ ăn chẳng c̣n mùi vị ǵ của miếng thịt. Bà nh́n tôi lắc đầu cằn nhằn, trong người đủ thứ bệnh mà lúc nào cũng đ̣i mỡ, thích mặn lại c̣n hảo ngọt nữa. Ăn ba cai thứ nầy vào cho nhiều rồi đổ bệnh nằm đó, ai lo ?.

Cứ đem mấy chứng bất trị như mỡ trong máu, huyết áp cao và tiểu đường của tôi ra hăm là bà thắng ngay. Tôi im lặng không c̣n lư ǵ để bảo vệ ư kiến của ḿnh. Nhưng khi bà đi vắng một vài bữa, tôi ghé qua khu 13 Paris xách về một kư ba rọi, để nguyên da và mỡ, rửa sơ sài và luộc chín bằng một tí muối, xắt ra từng miếng nhỏ bằng nửa ngón tay cái rồi bày ra bàn. Trịnh trọng ngậm từng miếng một vào miệng, nhai từ từ, không bia không rượu, cốt để nhớ lại mùi vị miếng thịt heo trong tù cải tạo của Cọng sản cách đây đúng ba chục năm. Nhưng đă nhiều lần tôi không thể t́m được hương vị cũ của ngày trước.  

Thịt heo Tây bên nầy đă dở, khi làm bếp lại lóc hết các phần phụ thuộc, dù kho nấu cách nào ăn cũng không t́m mùi vị như heo tại quê nhà. Thật vậy, ở bên nầy nuôi heo kỹ nghệ, tắm rửa hằng ngày, chích ngừa từ lúc mở mắt chào đời rồi phải khám nghiệm gắt gao trước khi đưa lên bàn mổ. Heo được nuôi ăn đúng tiêu chuẩn đầy đủ chất bổ nhưng miếng thịt vẫn không ngon bằng heo tại các vùng quê Việt Nam. Ở quê nhà, heo không cần chích ngừa khám nghiệm, thường mổ lậu đôi lúc chẳng cần đóng dấu thú y. Thịt chỉ cần luộc với nước sông nước hồ ǵ cũng thơm một cách ngon lành. Mỗi lần về quê tôi cứ dặn người nhà mua cho được thịt heo nuôi theo lối cổ điển, nghĩa là nuôi chuồng, nước tiểu phân rác lúc nào cũng ngập lên tới bụng nhưng khi ăn miếng thịt luộc bao giờ cũng thơm ngon quyến rũ… 

Đôi lúc bà con tại Việt Nam ngạc nhiên nh́n tôi ngậm thật lâu miếng thịt trong miệng, vừa nạc vừa xương vừa bầy nhầy mỡ, rồi trịnh trọng nhai từ từ như để thưởng thức món cao lương mỹ vị tưỏng như suốt đời chưa bao giờ biết tới. Người anh họ hỏi nguyên nhân, tôi chỉ trả lời vắn tắt rằng, thịt heo ta ngon hơn thịt của Tây rất nhiều. Dù là heo ta nuôi theo lối cổ điển nhưng vẫn thua miếng thịt mỡ trong trại tù cải tạo, dù đă trên ba mươi năm tôi vẫn h́nh dung ra được, vừa béo vừa thơm và ngon một cách lạ lùng không sách vở nào diễn tả nổi. 

***

Trong khoảng gần ba tháng tập trung tại Trảng Lớn, mỗi ngày tù được phát hai nắm cơm gạo mốc trộn bobo ăn với muối bọt. Dù chưa lao động đúng mức nhưng người nào mắt cũng lờ đờ, tay chân bủn rủn, bụng thóp lại, người xuống cân trầm trọng. Lúc khăn gói lên đường tŕnh diện đi học tôi cân bảy chục kư, bây giờ không biết c̣n lại chính xác bao nhiêu nhưng bộ mặt hốc hác, hai gó má nhô lên như chiếc sọ người, tay chân nhô gân xanh và bộ sườn hiện ra rơ từng chiếc xương, rất tốt cho việc dạy môn cơ thể học cho các em học sinh. Các chất dinh dưỡng cần thiết cần thiết đă rủ nhau ra đi không thương tiếc cho tấm thân tù tội của tôi. Nhớ lại những bữa ăn thịnh soạn thừa mứa ngày trước, bây giờ chỉ có nắm bobo với muối ngày nầy qua ngày khác, tôi cứ tiếc rẻ hoài. Đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ đến cục đường, miếng cá hay tí thịt…tự nhiên nước miếng cứ liên tục chảy ra đầy miệng. Nhiều lúc thấy xấu hổ, không ngờ ḿnh đă thèm ăn đến độ phải nuốt nước bọt liên hồi. 

Lúc dời xuống Long Khánh, tiểu đoàn tù gồm có 4 khối, trên một ngàn người chen chúc nhau trong tám dăy nhà tôn của tiểu đoàn 18 quân y cũ. Toàn bộ khu trại chỉ có một cái giếng cạn, sâu chừng trên mười thước, mỗi lần kéo lên được vài chục lít nước phèn đỏ như máu trộn lẫn với rác rến, lá cây và xác chuột chết, nhưng tù không được dùng theo lệnh quản giáo, chỉ được phép để nấu cơm và nước uống. 

Cũng nhờ vùng Long Khánh đang ở vào mùa mưa, lâu lâu trời ban cho một trận để tù cải tạo có cơ hội tắm và hứng nước uống. Mỗi lần mưa rào trút xuống, tất cả đều nhào ra sân, thân ḿnh trần truồng như nhộng, râu tóc bù xù, mặt ngữa lên trời há miệng hứng nước vừa uống vừa súc miệng. Đánh răng và tắm rất tân tiến theo kiểu bộ đội, một tay đút ngón trỏ vào chà hai hàm răng thế bàn chải, một tay tranh thủ kỳ cọ liên tục từ trước ngực ra sau lưng rồi từ trên xuống dưới v́ cơn mưa thường ngừng bất chợt. Cả ngàn con người tồng ngồng chen lấn trên khoảng trống bằng sáu sân đánh bóng chuyền, như một bầy vượn, ḥ hét vui mừng nhảy múa khi gặp nước sau một thời gian dài chịu đựng hôi hám ngứa ngáy và nóng bức. 

Doanh trại nằm trong khu vực gần như không có cây cối, Khối tù tôi khoảng chừng hai trăm chen chúc nhau trong hai dăy nhà nằm sát một hàng rào bằng cây dâm bụt. Phía bên tay trái một khu đất trống, sau lưng, một kho đạn thật lớn của một đơn vị trực nào đó thuộc sư đoàn 18 bộ binh để lại. Đứng trong cửa sổ pḥng giam có thể nh́n thấy nhiều loại đạn súng cối, M72, các thùng đạn đại liên và lựu đạn c̣n vất bừa bải chung quanh ụ đất gồm nhiều cành cây khô và cỏ chết. Hai ngày sau khi chúng tôi đến, một vệ binh có nhiệm vụ gác, túc trực ngày đêm phía sau căn nhà tù để canh chừng chúng tôi nhảy rào đồng thời bảo vệ an toàn cho kho đạn. Không biết mấy chú ngố nầy đêm làm ǵ mà ngày tôi thấy chúng thường dựa gốc cây mít ngủ, hết ngủ lại ôm điếu thuốc lào kéo liên tục. Tôi cứ phập phồng lo sợ tai nạn thế nào cũng xăy ra v́ bọn ngu nầy, mỗi lần kéo xong hơi thuốc chúng vứt bừa băi đóm xuống chân trong lúc chung quanh  kho đạn một số cành cây gảy nằm ngổn ngang với  lá khô lẫn lộn với đám cỏ chết, chạy dài từ sau lưng pḥng giam chúng tôi đến tận ụ đất. 

Với gần một ngàn tù cải tạo của bốn khối, mặc dù không được ăn uống ǵ nhiều nhưng vấn đề vệ sinh bắt buộc phải tuân theo thói quen tự nhiên, sắp hàng đi cầu mỗi sáng. Một dăy nhà cầu công cọng được lệnh dựng lên cho trại. Kiến trúc rập theo khuôn mẫu hiện đại tiên tiến của miền Bắc : Không mái, không vách che hai bên cũng như sau và trước ! Gồm hai chục hố sâu chừng 100 cm, dài 60 cm và rộng 50 cm nằm kế cận, cách nhau chừng 40 cm. Ở trên bắc ngang hai thanh cây nhỏ, phía sau mỗi hố được khoét rộng thêm, vừa đủ cho một người có thể chui xuống hốt phân hằng ngày. Mỗi buổi sáng sắp hàng làm phận sự, dù đang trong cảnh tù tội nhưng tất cả không thể nhịn cười khi nh́n cảnh vượn thành phố đi đại tiện tập thể. Bốn chục người làm nhiệm vụ một lượt trên hai chục miệng hố, thân ḿnh trần truồng như giộng, lông, râu tóc bồm xồm. Anh ngồi xuôi anh ngồi ngược như một bầy chim đói đă nhổ sạch hết lông, đậu thành hàng dài trên sợi giây điện. Một người vừa bước ra có anh khác vào thề chỗ liền Mấy ngày đầu ai cũng ngắt một vài lá dâm bụt để kết thúc mỗi chuyến đi cho đúng phép vệ sinh, do đó hàng rào dâm bụt sau ba ngày trơ trụi chẳng c̣n một ngọn lá nào. Hết lá, không c̣n phương tiện nào khác, hầu hết đi cầu xong tất cả vui vẻ đứng dậy rất tự nhiên chẳng cần thắc mắc ǵ. Nhưng cũng có một vài anh cẩn thận, lúc nào cũng thủ sẵn trong sợi giây thung quần xà lỏn một cây que như chiếc đũa, mục đích để làm phận sự thay giấy đi cầu và sau mỗi lần đại tiện xong xuôi, lại cẩn thận nhét kỹ vào chỗ cũ để xử dụng tiếp cho những lần sau. 

Anh em cải tạo thường ở trần ngày cũng như đêm, trên người chỉ chiếc quần xà lỏn. Bộ áo quần mặc theo lúc ra đi được xếp lại cẩn thận để dành lúc ra tù trở về thành phố hoặc những lúc cần thiết như đi làm lư lịch, lên hội trường nghe nhồi sọ, bị quản giáo kêu lên làm tự kiểm, th́ bất đắc dĩ phải khoác thêm chiếc áo lên người. Quần xà lỏn mặc suốt ngày đêm, không có nước giặt và thường xuyên bị ẩm v́ mồ hôi muối. Tội nghiệp những miếng vải giảm dần tuổi thọ, mục và rách như trái xơ mướp. Có nhiều anh quần xà lỏn rách hết phần dưới chỉ c̣n lại một ít vải chung quanh lưng quần, mặc vào trông như các cô mang trên người chiếc mini jupe kỷ lục sexy!  Cũng có anh đành xé chiếc quần dài ra thành miếng nhỏ, quấn ngang phần dưới bụng như chiếc khố của người dân tộc thiểu số. Quản giáo kêu lên buộc làm tự kiểm, kết tội đi học tập cải tạo mà ăn mặc kiểu đóng khố hoặc đưa nguyên của ‘quư ’ ra ngoài theo kiểu dâm ô của bọn Mỹ-Ngụy là ngoan cố, chống đối cách mạng ! Có anh thành thật tŕnh bày, chỉ đem theo đồ dùng đúng mười ngày theo cách mạng đă hứa, nay quần bị mục nát chẳng c̣n ǵ để quấn cho kín ‘phần dưới’, th́ cũng bị quản giáo khép vào tội ăn nói ‘linh tinh’ và có ư bôi xấu chế độ. 

Xuống đến đây tù được thêm một món ăn mới. ‘Không có ǵ quư hơn trái su su’, anh em tù đă thay câu nói vàng ngọc của già Hồ để lại mỗi lần nghe kêu đi lănh cơm ! Khẩu phần mỗi bữa của từng người gồm một phần tám trái su su nấu nước muối và gần một chén bobo. Ăn uống như vậy phân đâu sản xuất được bao nhiêu để tưới rau. Báo cáo của đội rau, mỗi ngày chỉ thu hoạch chừng non một thùng, tù lại bị kiểm điểm sản xuất phân xanh không đủ tiêu chuẩn cho vườn rau cải thiện của bộ đội và quản giáo ! Anh bạn nằm bên tôi, ngày mai đến lượt chui xuống cầu tiêu hốt phân, không biết là mơ hay tỉnh mà cứ than văn hoài. ‘Không cho ăn mà cứ đ̣i phân cho nhiều, lấy ǵ mà ẹ ra đây Hồ ơi. Ngày mai lấy đâu cho đủ tiêu chuẩn để nạp lên quan thầy đây, Hồ ơi là Hồ’ ! 

Một thời gian sau, tù được phép viết thư về xin gia đ́nh tiếp tế và trong đợt tiếp tế đầu tiên, mỗi người được phép nhận hai kư. Ngày phát quà tập thể, bọn quản giáo tập hợp tù ở giữa sân và kêu tên từng người lên nhận về để lại dưới chân ḿnh. Khi đă phát đủ, quản giáo ra lệnh cho mở ra cùng một lượt để chính trị viên, quản giáo và vệ binh canh chừng kiểm soát. Bọn chúng lúc đầu trố mắt ngạc nhiên những món hàng gởi đến nhưng sau đó ra lệnh tù sắp tất cả quà ngay ngắn lại dưới chân ḿnh và đứng nghiêm để nghe lệnh. Chúng quát tháo :

-         Đă vào đây rồi mà các anh vẫn c̣n giở tṛ qua mặt cách mạng, t́m cách thông tin liên lạc và móc nối với bọn CIA bên ngoài !

Không ai hiểu chúng muốn nói ǵ. Tất cả đang ngơ ngác th́ tên chính ủy tiến đến lấy một cuốn giấy đi cầu đưa lên cao :

-         Thế nầy là thế nào ? Các anh định dùng loại giấy nầy để thông tin ra ngoài với bọn giặc. Tôi cho các anh biết đừng ḥng qua mặt cách mạng. Bọn Mỹ-Ngụy đă dùng các cuộn giấy như thế nầy gắn trên các máy để đánh điện cho nhau, bây giờ gia đ́nh các anh gởi vào để các anh tiếp tục viết tin lén gởi ra ngoài. Cách mạng đă thông suốt ư đồ, nh́n thấy trong tim trong óc các anh. Đừng tưởng rằng khi cách mạng khám phá hành động gián điệp, các anh chỉ cần nuốt vào bụng hay bỏ giấy vào nước nó bấy ra là có thể qua mặt phi tang cách mạng một cách dễ dàng được đâu !

Tất cả đứng yên  không ai dám cười, chừng phút sau một anh tù trưởng khối gải đầu ṿng tay thưa :

-         Dạ thưa anh cán bộ, giấy nầy dùng để …đi cầu ạ !

Tên chính ủy nạt lớn :

-         Đừng lếu láo ! 

Nói xong hắn hầm hầm quay trở về ban chỉ huy tiểu đoàn. 

Gói quà nhỏ đầu tiên, gia đ́nh người nào gởi cũng giống nhau. Theo thứ tự ưu tiên : cuộn giấy đi cầu, đôi dép râu, vài chiếc quần xà lỏn, bịch thuốc lào, ít cục đường, lon muối sả, lon muối đậu phộng, guigoz thịt kho mặn. Gia đ́nh anh nào khá giả c̣n thêm gói café, hộp sữa đặc. Đêm đó, trong trại lần đầu tiên mới nghe được tiếng cười của mấy anh tù đang uống café, kéo thuốc lào hoặc vừa nuốt xong miếng đường vào miệng. 

Sáng hôm sau thức dậy, đang sắp hàng đi đại tiện anh em tù rất đổi ngạc nhiên và không biết chuyện ǵ sẽ xăy ra khi thấy vệ binh đi ṿng ṿng kiểm soát chung quanh cầu tiêu cộng cọng, có vệ binh c̣n nhặt một vài miếng giấy vệ sinh rải rác bên các miệng hố. Sau đó chừng nửa giờ, kẻng đánh tập họp tù ngoài sân, chính tên chính ủy hôm qua lại trở xuống, mặt hầm hầm, miệng la lớn :

-         Thật là phí phạm, chế độ tư bản các anh c̣n bày nhiều tṛ rởm đời trong việc đi cầu xí. Cách mạng chiến đấu quanh năm suốt tháng trong rừng đâu cần giấy xanh giấy đỏ để đi ỉa mà đánh đâu thắng đó. Các anh có biết ngoài Bắc, trẻ con không có giấy để đi học trong lúc các anh trong Nam lại dùng để chùi đít !

Anh em cải tạo lần nầy không nhịn được, cười ồ lên. Phía sau cùng có anh tù nào đó lên tiếng, tất cả đều nghe rơ :

-         Thế mà hôm qua hôm kia lên lớp cán bộ cứ oang oang cái mồm lên rằng, miền Bắc không thiếu một thứ ǵ. Tủ lạnh th́ đi đầy đường không c̣n lối cho xe hơi, cà rem th́ dư thừa phải phơi khô để xuất khẩu ! 

Cả bốn khối tù không nín được, tới đâu cũng phải cười để giải tỏa những ấm ức mấy lâu nay.

Một quản giáo, tay chụp ngay bá súng lục bên hông, chen vào đám tù tiến xuống phía sau, quá giận, lắp bắp đứt quảng :

-         Thằng…thằng nào…phản động, thằng phản động nào vừa mới lên tiếng, ông bắn bỏ mẹ bây giờ !

Tất cả tù đứng yên, tên quản giáo đi ṿng ṿng nh́n vào mặt và tra khảo từng người một nhưng không t́m được thằng nào vừa phát ngôn bừa băi.  Kết quả cả tiểu đoàn tù phải học tập tự kiểm liên tục một tuần v́ một câu nói cực kỳ phản động ! 

Trong thời gian bị nhốt ở Long Khánh, v́ có sự hiện diện của dân chúng chung quanh khu vực sư đoàn 18 bộ binh cũ, tù may mắn không đi lao động bên ngoài mà chỉ xoay quanh những công tác đắp đường, làm vệ sinh, trồng rau cải trong khu vực. Ngày nào cũng tám tiếng làm việc, không có nước tắm giặt, đa số anh em bắt đầu nổi ghẻ trong người. Không thuốc, thiếu dinh dưỡng và nhất là vấn đề vệ sinh cá nhân, bệnh ghẻ lan tràn rất nhanh. Bộ chỉ huy trung đoàn tù giải quyết bằng cách cho luân phiên ra ngoài tắm, nhưng mỗi khi ra khỏi hàng rào phải ăn mặc chỉnh tề và tuyệt đối không được nh́n ngang liếc dọc, ra dấu làm hiệu hoặc liên hệ với dân địa phương. Nơi được phép tắm là một con mương nhỏ cũng nằm trong phạm vi thuộc khu vực sư đoàn 18 bộ binh cũ. Chiều ngang khoảng chừng gần ba mét, nước lên chỉ đến quá đầu gối một chút. Tù sắp thành hàng, áo quần đă toàn bộ tuột ra, đếm số từng đợt hai chục người và sẵn sàng đợi lệnh nhảy xuống đồng loạt. Trên hai bờ đất, vài ba quản giáo và hàng chục vệ binh súng cầm tay chĩa vào đám tù. Mỗi toán chỉ được phép tắm trong ṿng một hai phút rồi phải bước lên nhường chỗ cho toán khác nhảy xuống. Mỗi lần ra tắm chúng tôi cũng gặp vài ba người đàn bà quanh quẩn chung quanh khu vực, đang cúi ḿnh giả vờ làm cỏ, mặc dù chung quanh con mương không có khu ruộng lúa hay một vườn rau cải nào. Anh em tù nhận biết ngay là những người đàn bà kiếm cách xâm nhập vào khu vực để ḍ la tin tức người thân. Đám vệ binh lớn tiếng đuổi nhiều lần nhưng không kết quả, sau cùng chúng bắn chỉ thiên vài phát súng, mấy người đàn bà mới từ từ nhích ra xa. Chỉ trong một thời ngắn tin tức được đồn ra ngoài, hàng ngày các bà các cô xuất hiện nhiều chung quanh khu vực con mương. Chính điều nầy anh em tù không được ra ngoài tắm mương mỗi tuần mà chỉ c̣n cách lạy Trời mưa xuống… 

Một buổi trưa sau giờ ăn, kho đạn sau lưng nhà phát nổ, nguyên do v́ đám cỏ khô nơi vệ binh ngồi gác bốc cháy rồi lan nhanh từ gốc cây mít vào đến ụ đất. Các loại đạn trong kho phát nổ làm rúng động cả vùng Long Khánh. Nguy hiểm nhất là các đạn súng cối 60, 80, súng chống xe tăng M72, lựu đạn và ḿn claymor bị sức ép tung lên cao và bay qua các khu vực tù đang ở, rơi xuống rồi mới phát nổ. Tiểu đoàn tù chúng tôi ở gần kho và lănh nhiều mảnh đạn bay thẳng từ kho, xuyên thủng một số mái tôn, rớt xuống ngay chỗ nằm. Nguy hiểm nhất là những trái lựu đạn và súng cối rơi xuống ngay sân là lúc chúng tôi đa số đang ở ngoài.

[Đọc tiếp]                                                                                       

trở lại