[Phần 3] Nói
về cầu không vận di tản vật liệu
tại Biên Ḥa, th́ sau buổi họp được
ít lâu, vào ngày 19 tháng 4 khi chúng tôi đang ngồi làm
việc với áo giáp và nón sắt trên đầu,
th́ 1 trung tá Mỹ từ Thái Lan bay đến,
gặp tôi để bàn chi tiết việc di tản
theo như tinh thần buổi họp đă ấn
định. Ông ta cho biết ngày 24 tháng 4 sẽ là
ngày D. Không quân Mỹ sẽ bay đến Biên Hoà
từ Utapao Thái Lan bằng các loại vận tải
cơ C141 và C130, số phi vụ thực hiện cho
cầu không vận là vào khoảng 100
phi vụ. Để ; tận dụng phi đạo
và băi đáp, phi cơ khi đáp xuống sẽ không
đậu vào parking để lấy hàng, mà sẽ
chạy chậm chậm trên taxiway để những
xe chất sẵn vật liệu của không quân
Việt Nam chạy theo, rồi đẩy thẳng
những pallet hàng này vào phi cơ. Kỹ thuật
chất hàng này đ̣i hỏi phải có chuyên viên
giỏi, làm việc chuẩn xác và được
bảo vệ an toàn, tránh được sức nóng
của turbo phản lực thổi ra khi xe chạy
đằng sau những phản lực cơ khổng
lồ C141. Ông ta nói sẽ có 1 toán tăng phái (
augmentee team) gồm 87 thuỷ quân lục chiến
Mỹ đến tăng cường cho không quân
Việt Nam. Phần chúng tôi quân số lúc đó chỉ
c̣n khoảng 7,8 chục quân nhân, cộng thêm gần
100 nhân viên của hăng thầu Mỹ và với 87 người
trong toán tăng phái nữa,
th́ có khoảng 250 người. Cái khó nhất là chúng
tôi không có đủ những xe K25 Loader loại
lớn, được trang bị hệ thống bàn
lăn trên sàn xe để đẩy những
kiện hàng cho được dễ dàng. Nhất là
loại xe này phải có khả năng vừa
chạy vừa có thể điều chỉnh độ
cao thấp, để khi tiếp cận phi cơ
đang lăn bánh , những pallet hàng có thể đẩy
thẳng tO 15; xe vào sàn phi cơ cho được khít
khao và chính xác. V́ những kiện vật liệu chở
đi gồm khá nhiều động cơ lớn và
các phi cơ F5A c̣n
đóng trong các thùng gỗ, to cao và dài hơn
chiều dài của một xe GMC. Việc này đ̣i
hỏi người lái xe cũng phải chuyên
nghiệp và kinh nghiệm. Những khó khăn về
xe K25 loader cũng
đă được giải quyết bằng cách,
trước ngày D hai
ngày, th́ có 3 vận
tải cơ lớn C124, loại chuyên môn chuyên chở
những vật cụ nặng và ngoại khổ,
không vận mấy chiếc K25 loader từ Thai
Lan sang. Khi
ngày D bắt đầu th́ bầu trời Biên Hoà
vần vũ những phi cơ trên trời như bươm
bướm, tiếng động cơ gầm thét
rền vang, hết chiếc này nối tiếp
chiếc kia đáp xuống và bay lên. Đặc
biệt là suốt trong khoảng thời gian có
cuộc không vận này, th́ tuyệt nhiên phi trường
Biên Ḥa không hề phải nhận một trái pháo kích
nào của cộng quân. Xin
nói thêm là căn cứ Không Quân Biên Ḥa từ
nhiều tháng trước ngày 30 tháng 4,
bị cộng quân pháo kích rất dữ
dội . Hàng đêm chúng tôi nhận trung b́nh từ
100 đến 200 trái hỏa tiễn 122 ly, thiệt
hại rất đáng kể về phi cơ và cơ
sở vật chất. Đến độ, để
phục hồi lại những hoạt động b́nh
thường hàng ngày, đồng thời để
che mắt các nhân viên các hăng thầu Mỹ và quân
nhân không quân các cấp khi vào phi trường làm
việc mỗi sáng, không biết được
sự thiệt hại ở ; mức độ nào;
chúng tôi phải yêu cầu hăng thầu RMK của
Mỹ, mỗi buổi chiều trước khi nghỉ
việc, phải trộn đá và xi măng trong các
xe trộn hồ lớn của họ để
sẵn, đêm xuống khi dứt một trận pháo
kích nào, th́ các xe này phải chạy ngay đến
những con đường, những băi đậu
phi cơ hoặc nơi nào bị tàn phá, đổ
những mẻ xi măng trộn sẵn này lấp
đi những khoảng đất mới bị
đào sới bởi hỏa tiễn. Ngoài
ra, chúng tôi c̣n phải tăng cường việc pḥng
thủ nội vi, để tránh t́nh trạng đặc
công và nội tuyến xâm nhập. V́ đơn
vị tôi chiếm một lănh thổ về cơ
sở, lớn hơn 2/3 diện tích so với Sư
Đoàn III Không Quân, nên hệ thống pḥng thủ
nội bộ rất là khó khăn và phức tạp.
Các vọng gác mỗi nơi phải thay đổi
mật khẩu từng 2 giờ một, đâu đâu
cũng phải tăng cường hàng rào kẽm gai,
hệ thống ánh sáng trong ngoài đơn vị.
Đó chỉ là pḥng thủ chiều sâu . C̣n pḥng
thủ chiều rộng l à phải rải quân sĩ
ra các tuyến pḥng thủ sát ṿng đai phi trường,
trên các tuyến tiền trạm, để tăng cường
cho các chi đôị thiết giáp và tiểu toàn công
vụ bộ binh đang bảo vệ ṿng ngoài phi trường.
Hệ thống ḿn claymore, hỏa châu được
cài đặt dầy đặc trên 8,9 lớp hàng rào
kẽm gai và concertina chung
quanh ṿng đai .Việc canh gác hàng đêm trên dưới
140 cḥi gác chung quanh ṿng đai phi trường cũng
là một công tác lớn mà hai đơn vị cũng
phải chung lo. Quân số hàng đêm phải sử
dụng tới từ 600 đến 700 người.
Việc tổ chức pḥng thủ đơ n vị
trong và ngoài như vậy phải được
đặt ưu tiên hàng đầu, để
bảo vệ mọi tài sản không quân, mọi phi
cơ chiến đấu được khả
dụng , để tiềm năng chiến đấu
hành quân diệt địch trên các chiến trường
không sút giảm. Cuộc
không vận vật liệu ra khỏi Biên Ḥa
được chấm dứt tốt đẹp. Nhưng
ngay sau đó phi trường lại bị pháo kích mănh
liệt lại như trước, điều này
chứng tỏ Mỹ và Việt Cộng đă
thỏa thuận riêng với nhau là việt cộng
sẽ không pháo kích trong lúc có cầu không vận
được thực hiện. Một điều
cần nói thêm nữa là, mỗi khi phái đoàn
đại diện Uỷ Hội Kiểm Soát Quốc
Tế mà rời Biên Ḥa về Sàig̣n ngủ đêm,
th́ y trang đêm đó xẩy ra cuộc pháo kích vào
phi trường ! Bởi vậy chú ng tôi phải theo
dơi chặt chẽ mọi di động của phái
đ̣an này để kịp thời tăng cường
trực thăng tuần tra trên không vào những
đêm đó . Sau
ngày cầu không vận Biên Hoà xong, th́ t́nh h́nh ngày
một xấu thêm, tôi nghĩ tới việc
phải lo cho gia đ́nh ḿnh. Tôi xin
phép C/T Bê cho tôi được nghỉ vài ngày
phép để đưa gia đ́nh về Sàig̣n. Ông
thuận ngay, có lẽ ông am tường thời
cuộc, nên dễ dăi cho thuộc cấp có th́ giờ
để lo chuyện riêng, nhưng ông
dặn tôi phải thường xuyên điện
thoại về đơn vị để lo đôn
đốc mọi việc. Tôi
đưa vợ con về Sàigon tá túc tại nhà
người chị vợ để t́m cơ hội
ra đi. Tại
Sàig̣n tôi liên lạc với cố vấn ngành
của tôi tại bô tư lệnh không quân là ông
Umberger và liên lạc với một trung tá
hải quân Mỹ ( navy commander ) tên Dickward đang làm
việc trong DAO mà chúng tôi quen nhau trong buổi
họp di tản gần 2 tuần trước. Cả
hai người này đều có thể giúp chúng tôi
vào giờ chót. Dickward th́ rất tích cực. Ông lo
cho tôi một mẫu đơn di tản do toà đại
sứ Mỹ cấp sẵn , gọi là " Last Minute
Evacuation " ( Di tản vào giờ chót ), trong đó
có những câu như: "
yêu cầu các phương
tiện quân và dân sự Mỹ khi gặp những người
có tên trong danh sách này, phải có nhiệm vụ giúp
họ thoát ra khỏi Nam Việt Nam bằng mọi cách,
nếu không họ sẽ bị VC trả thù..".
Tôi vững tin nên dù được nghỉ phép tôi
vẫn làm việc với đơn vị ḿnh hàng
ngày qua điện thọai . Cơ
quan DAO nằm trong khu quân sự, trên đường
vào phi cảng Hàng Không Dân Sự trong Tân Sơn
Nhất. Tôi và Dickward hàng ngày sau giờ làm việc,
rủ nhau ra Sàgon ăn tối và để tránh
bị pháo kích trong đêm ở Tân Sơn Nhất,
chúng tôi mướn pḥng tại Sàigon Hotel nằm sát
thương xá Tax để ngủ đêm. Vào
lúc bận rộn và khẩn cấp như vậy, th́
đứa con gái tôi lại bị sốt xuất
huyết phải đưa vào bệnh viện nhi
đồng gần Ngă Bẩy Sàig̣n để điều
trị và tiếp nước biển. Vào
khoảng ngày 20 tháng 4, tôi được một văn
pḥng nào đó dấu tên, tại bô tư lệnh không
quân, điện thoại bảo đem danh sách
vợ con về nạp cho văn pḥng tư lệnh
không quân để được cứu xét di
tản. Việc
di tản này phổ biến hạn chế v́ chỉ
dành cho các sĩ quan đang có chức vụ và
từ cấp thiếu tá trở lên. Và hàng ngày cơ
quan DAO gởi 2 sĩ
quan không quân Mỹ sang bộ tư lệnh không quân
lấy danh sách di tản được văn pḥng này
thiết lập mang sang DAO.
Bắt
đầu khoảng 21 hoặc 22 tháng 4, th́ một
số gia đ́nh các sĩ quan cao cấp hơn tôi
được khởi sự cho đi trước,
trong số này có cả các gia đ́nh phi công khu
trục và đặc biệt là gia đ́nh các phi công
F5.E , v́ Mỹ muốn
thâu hồi các loại chiến đấu cơ
đắt tiền này nên cho các gia đ́nh phi công
đi trước, để giờ chót những phi
công này rảnh tay bay thẳng phi cơ sang Thái Lan cho
Mỹ thâu hồi lại. Cần
nói thêm một điều là khi các vận tải cơ
C141 đến Tân Sơn Nhất để tiếp
nhận người di tản, th́ mọi thủ
tục kiểm soát lên xuống tàu bay đều do
người Mỹ làm, không có bất cứ cơ
quan Việt Nam nào được tham dự cả.
Ngay cả việc bảo
vệ an ninh cho băi đậu của C141, Mỹ cũng
dùng lực lượng thủy quân lục chiến
Mỹ làm hàng rào bao quanh tàu bay không cho ai lại
gần . Người di tản được
chuyển từ những xe bus của ṭa đại
sứ Mỹ sang th 859;ng phi cơ mà không cần làm
danh sách ǵ cả . Vậy mà ngày 5 tháng 4 vẫn
xẩy ra một tại nạn thảm khốc cho 1
chiếc vận tải cơ khổng lồ C5A
bị cài bom nổ trên không rớt xuống
gần Biên Hoà, trên đó
có 230 em bé mồ côi và 70 người Mỹ, th́
bị chết hết 130 em và 40 nhân viên Mỹ
cộng với 10 phi hành đoàn. Tôi được Dickwark dẫn tôi vào pḥng điều hành di tản của DAO một đôi lần. Tôi thấy họat động bên trong nhộn nhịp, khẩn cấp và rất ồn ào. Pḥng hành quân được điều động bỏi một số viên chức cao cấp dân cũng như quân sự DAO, như Tr/tướng Murphy, Th/tướng Mc.Cléon và vài vị tướng khác từ Thái Lan đến. C̣n lại là các đại diện các cơ quan Mỹ và cơ quan đồng minh, đại diện các hăng thầu Mỹ , một số người Việt Nam làm cho Mỹ và vài đại di& #7879;n quân đội Việt Nam. Một phóng đồ thành phố Sàg̣n rất lớn treo trên tường, với vị trí các cao ốc cùng với 4, 5 hướng tiến quân của quân đội Bắc Việt hướng vào Sàig̣n , mỗi lúc mỗi gần. Một hệ thống vô tuyến và điện thọai đỏ, được nối liền với Ngũ Giác Đài và Thái Lan. Người điều động chỉ cần vặn tầng số vô tuyến là có thể nói chuyện với các phi công trên trời hoặc các hạm đội ngoài biển. Một màn ảnh nhỏ radar có thể theo dơi các vị trí phi cơ và vị trí các tầu ngoài khơi v.v...
|