[4] Hôm
sau từ sở về, ông Thung cho biết ngay
rằng xếp ông đă thẳng thừng từ
chối. Gia đ́nh ông lấy làm tiếc không
thể chọn một người rể không có tương
lai nghề nghiệp vững chắc ! Thông
báo xong ông Thung vẫn cười vui vẻ rồi
vỗ vai Phước : -
Cháu yên chí, trong cái xui lại gặp cái hên. Bà
Thung mau mắn : -
Hên ǵ ? -
Th́ một mối khác vừa bắn tin cho hay,
họ không cần ǵ ở chú rể tương lai.
Tiền bạc, gia thế, công danh…tất cả
đều không quan trọng. Họ chỉ muốn
một chàng rể là Việt kiều có quốc
tịch Mỹ, thế thôi ! Vừa
nghe qua Phước lắc đầu không ư kiến,
chàng lặng lẽ vào pḥng trong lúc bà vợ hăm
hở hỏi tới : -
Như vậy cháu Phước gặp may. Nào, nói
rơ đầu đuôi nghe ông. -
Th́ cũng bạn chung sở, anh ta có người
bà con nghe đâu làm lớn tại Sàig̣n nầy mà
gia đ́nh chỉ có cô con gái. Họ muốn
kiếm một Việt kiều gả chồng,
mục đích để sau nầy cả gia đ́nh
có thể định cư một cách chính thức
tại Mỹ. Bà
Thung gật gù : -
Tôi cũng nghe qua có nhiều trường
hợp như vậy. Việt kiều trẻ về cưới
vợ đă không tốn kém mà c̣n ẵm được
của hồi môn đem theo. ḿnh cũng thử xem
sao. -
Bà nói nghe hay không, cưới vợ cho
thằng Phước chứ đâu phải cho tôi.
Việc quan trọng là nó có chịu đi thử
một lần nữa không. Bà
Thung háy chồng : -
Chuyện ! muốn ăn th́ lăn vô bếp. Để
tôi nói với nó xem sao. -
Bà để thư thả vài bữa xem sao, nó
vừa bị cú sốc vừa rồi, trai đứa
nào không tự ái. Nể
lời ông bà Thung, Phước một lần nữa
khăn gói đi xem mặt vợ tương lai. Trái
với trường hợp vừa qua, gia đ́nh
nầy thuộc loại quyền thế và giàu có.
Họ tiếp khách không vồn vă như đa
số gia đ́nh có con gái muốn được
lấy chồng Việt kiều mà trịch trượng
đánh giá người tŕnh diện như một
kẻ đến dự thí. Trong buổi gặp
mặt đầu tiên, chỉ có vài ly trà đơn
giản thay bữa cơm thịnh soạn, con gái không
được chính thức ra chào. Hiện diện
tại pḥng khách chỉ có hai ông bà chủ nhà,
với phong cách kẻ cả của người
ăn trên ngồi trước, đang ra lệnh cho
người hầu phục dịch châm nuớc pha trà
đăi khách. Sau vài giây quan sát Phước, họ
gật đầu tỏ ư hài ḷng h́nh dáng bên ngoài
của người đến cầu hôn. Mở
đầu câu chuyện, chủ nhà lên tiếng trước
: -
Ông bà và cậu cứ gọi tôi là ông
Thuận cho tiện, đừng gọi chức
vụ làm ǵ thêm phiền toái. -
Rất hân hạnh cho cháu, Phước đáp
nhỏ. Bà
Thuận tiếp lời : -
Thế cháu năm nay được bao nhiêu ? Tôi
quen tính theo người Việt, tuổi con ǵ
vậy cháu ? Phước
thật thà : -
Dạ con ǵ cháu không biết nhưng tuổi tây
tính ra gần hai mươi lăm tuổi. -
Đến tuổi nầy mới đi hỏi
vợ, thế…trước đó có rắc rối
ǵ không ? -
Dạ chẳng có ǵ, v́ hoàn cảnh gia đ́nh
trước ngày định cư và qua Mỹ
trễ nên cháu chỉ chú tâm đến công việc
làm ăn. Ông
Thuận gật đầu : -
Rất tốt, tôi nói thẳng, gia đ́nh chúng
tôi không cần ǵ cả, miễn cậu đă có
quốc tịch hay thẻ xanh thường trú
của Mỹ. Bà
Thung xen vào : -
Gia đ́nh qua Mỹ theo diện HO nên đă có
thẻ xanh thường trú sau đó chừng hơn
một vài tuần ǵ đó. -
Được, tôi vắn tắt để
cậu cho tôi biết ư kiến. Con gái tôi tuổi
xấp xỉ cậu, đă có một con nhưng t́nh
trạng vẫn độc thân. Có thể nói đẹp
nhất nh́ thành phố nầy.
Vợ
chồng tôi muốn cậu làm hôn thú với con gái
tôi. Cả
ba người không hiểu ư ông Thuận, chưa ai
kịp lên tiếng hỏi th́ bà vợ tiếp
lời chồng : -
Nghĩa là làm giấy hôn thú chứ không
phải cưới hỏi chính thức như vợ
chồng. Tỏ
vẻ thông cảm, ông Thung nh́n ông bà chủ nhà : -
Chúng tôi hiểu ư định của ông bà.
Xin cám
ơn, nhưng thực t́nh, mục đích cháu nó
muốn cưới một người vợ. Phước
cũng góp ư với người cậu : -
Thưa đúng vậy, ư định của cháu
muốn lấy một người vợ để
ăn đời ở kiếp với nhau chứ
thực t́nh không muốn tạm bợ qua ngày hay có
một dụng ư nào khác. Nh́n
từ người nầy qua người khác,
cuối cùng bà Tùng nói nhỏ : -
Bù lại chúng tôi xin biếu một số
lớn ngoại tệ, như vậy cũng ṣng
phẳng. Đến
đây, ông bà Thung đều huớng về phía Phước
chờ đợi. Phước tỏ vẻ thông
cảm : -
Cháu cám ơn nhiều, cháu th́ nghèo, tiền
bạc rất qúy đối với cháu nhưng
mục đích kiếm người vợ ăn đời
ở kiếp với nhau chứ không bao giờ nghĩ
đền vấn đề mua bán đổi chác
trong hôn nhân. -
Không phải hôn nhân thật sự đâu cháu,
đây chỉ làm thủ tục để hai mẹ
con ra đi chính thức.
Qua đó
sau một thời gian theo luật định sẽ
ra ṭa xé giấy hôn thú. -
Dạ cháu hiểu nhưng cháu không nhận. Ông
Tùng đứng dậy tiến đến trước
mặt và đặt tay lên vai Phước : -
Cháu là một thanh niên liêm sĩ và khí khái
thật hiếm có.
Con gái chúng
tôi v́ một hoàn cảnh đặc biệt không
thể kết hôn với cháu được.
Chúng tôi
rất lấy làm tiếc và mong ông bà cũng như
cậu bỏ qua. Khác
với thái độ ban đầu, chủ nhà
tiễn khách ra đến cửa. Trước khi
bắt tay từ giă, ông bà Tùng ân cần : -
Vợ chồng tôi rất hân hạnh mời ông
bà cùng cậu đến dùng bữa cơm gia đ́nh
xem như chúng ta làm quen kết thân với nhau. Phước
đáp lời thay : -
Dạ rất hân hạnh, cháu về đây
bạn bè cũng nhiều, cho phép cháu xem lại và
sẽ điện thoại đến ông bà sau. -
Được chúng tôi đợi. Trả
lời để làm vui ḷng chủ nhà nhưng
rồi Phước không liên lạc ǵ với ông bà
Tùng kể từ ngày đó. *** Viên
ngọc Về đến Sàig̣n gần cả
tuần nay nhưng măi bận rộn chưa có
thời giờ đi thăm người quen. Hôm nay
trong người mệt mỏi nhưng Phước
vẫn hẹn hai người bạn cũ tại quán
café mà trước đây ba người thường
có mặt. Long và Thảo, bạn học cùng lớp
từ thời c̣n trung học, xem như những người
thân nhất c̣n lại sau ngày mất nước.
Thảo ngoan ngoăn trở thành công nhân viên nhà máy,
chấp nhận những công việc nặng nhọc
để lấy số lương chết đói nuôi
gia đ́nh.
Nhưng có
c̣n hơn không, như Thảo thường nói, v́
gia đ́nh Thảo bị chế độ liệt vào
cặn bă xă hội, không c̣n cách nào khá hơn dưới
chế độ mới nầy. Long th́ khôn ngoan,
nhanh nhẹn và tháo vát hơn, anh len lỏi được
vào những đường giây trung gian chạy
mối, tiền bạc không cố định nhưng
cũng tạo được một cuộc sống
tương đối sung túc cho gia đ́nh. Nhận
được điện thoại, Thảo bỏ xưởng
chạy đến th́ Phước và Long đă có
mặt. Mừng tủi ôm nhau một hồi, Phước
vào đề trước : -
Ba thằng ḿnh phải uống một trận,
xin lỗi, tao về đă mấy ngày hôm nay mới
hẹn ra đây với tụi bây. -
Mới đi mấy năm đă nghĩ đến
về thăm bạn bè tụi tao cảm động.
Nhưng
sao không báo trước để ra đón mà đến
hôm nay mới ra tŕnh diện ? Phước
cười xin lỗi : -
Tao có gia đ́nh ông cậu lo lắng cho mấy
bữa nay.
Hôm nay
đi bụi đời với tụi bây một
đêm. Có
đứa nào trở ngại không ? Long
trả lời ngay : -
Tao th́ mày đă biết, chỉ lo cho thằng
Thảo, chẳng những nổi tiếng có hiếu
với vợ mà c̣n nằm dài xuống đất
ăn roi nữa là đằng khác ! Thảo
đưa hai tay lên trời : -
Hôm nay để bà tự do một đêm, tao
tới bến luôn. Phước
hỏi lại : -
Thiệt không, hay ngày mai về nhà lại
đưa cái mông vô chịu đ̣n trước ! Xong
một hơi bia, Thảo khà một tiếng : -
Mông đít vô trước vô sau ǵ cũng
được, miễn hôm nay đi bụi với
bọn mày một chuyến cho thỏa chí. Xong
chầu bia thứ nhất, nh́n kỹ người
bạn trước, Long khen : -
Đúng là lên thiên đàng, không biết mày làm
ǵ bên đó mà mập, trắng và đẹp trai ra.
Bên
nầy, thú thật, tao cũng chẳng thiếu ǵ nhưng
lúc nào cũng vậy, trông như thứ đói cơm
kinh niên, đen
thủi đen thui như ở kinh tế mới
trốn về ! -
Tao qua bên đó cũng làm thuê vác mướn
như người ta, chẳng làm nên tích sự ǵ
cho ra hồn. -
Thế công việc trong mấy năm qua ? -
Bồi bàn. Thảo
hỏi lại : -
Thiệt không mầy ? Qua đó để làm
bồi bàn ! Phước
xác nhận : -
Thật, nghề kiếm ra khá tiền, làm
việc trong bóng mát và không trách nhiệm ǵ cả.
Ai kêu th́ ḿnh ghi, bếp đưa th́ ḿnh bưng.
Hết
giờ khách về th́ dọn dẹp sơ sài là xong
việc. -
Thế mầy không nghĩ đến chuyện
học tiếp ? -
Chuyện đó sẽ tính sau, bây giờ là
việc lấy vợ. Long
sực nhớ : -
Nói chuyện lấy vợ, tao quên hỏi gia
đ́nh mầy thế nào ? -
Cũng b́nh thường, cám ơn. Nói thật
với tụi bây, tao về chuyến nầy cố
ư lấy vợ. Long
vỗ mạnh vào vai Phước rồi cưới
lớn : -
Tưởng chuyện ǵ chứ lấy vợ
tại đây th́ dễ như trở bàn tay. -
Mầy lầm rồi Long ơi, tao vừa đau
đầu vừa bực ḿnh chuyện vợ con. -
Tại Mỹ hay ở đây ? [Đọc
tiếp]
|