[5] Phước thật t́nh kể lại ba lần trật vuột vừa qua rồi kết luận, chẳng c̣n ham muốn lấy vợ người Việt thêm rắc rối cuộc đời, thà lấy con Mỹ trắng Mỹ đen ǵ đó chắc yên thân hơn. Thảo
cười lớn : -
Chắc tại mầy rắc rối chê khen kén
chọn quá chứ ǵ ? -
Hoàn toàn không, tao đâu muốn kiếm vợ
đẹp, học giỏi hay giàu có làm ǵ. Nói
thật, cỡ học giỏi giàu có th́ tao vói không
tới. C̣n
vợ đẹp th́ ai không thích, nhưng lấy nó
về Mỹ một thời gian, không bị thằng
khác dụ đi th́ sau khi đủ lông đủ cách nó cũng
kiếm đường bay xa cao chạy. Thú thật
tao muốn kiếm một em nào cũng được,
độc thân càng tốt, không c̣n lệ thuộc vào
gia đ́nh cha mẹ để tránh phiền hà
rắc rối như tao đă gặp. Long
đùa : -
Vậy th́ chỉ c̣n cách vào viện mồ côi
kiếm đứa trẻ và trữ vài tấn
gạo là vừa. Thảo
mở tiếp lon bia để trước mặt Phước
: -
Nói ǵ mà thảm vậy, mầy đẹp trai,
học giỏi, công dân Thiên đàng sao ăn nói nghe
tủi ḷng quá.
Để
tao lo liệu cho. -
Chán lắm rồi. -
Nhằm nḥ ǵ, thanh niên con trai sao bi quan yếm
thế c̣n hơn mấy ông già chống gậy. Ê, mà
nói thiệt, sắp xuống lỗ mà vẫn lấy
được vợ mười tám hai mươi
một cách ngon lành.
Đừng
có bi quan. Ở Việt Nam nầy chỉ cần ba
thứ là qua hết các cửa ải. Phước
thật thà : -
Thứ ǵ ? -
Tiền, Quyền và Thế. -
Tiền, Quyền tao biết nhưng Thế là
thế nào ? Long
cười lớn : -
Một lực lượng thứ ba cũng vô cùng
lợi hại mà hiện giờ tại Việt Nam cũng
có hàng triệu người trở nên giàu có,
quyền hành thâm hậu, đôi lúc c̣n qua mặt luôn
tiền bạc nữa là đằng
khác. -
Tao chưa hiểu. -
Nói nôm na, thế là đường giây của
bọn ô dù, trung gian, chui ḷn, ăn có, dẫn
mối, lợi dụng, bắt chẹt, bịp
bợm, lừa đảo…đi từ trưng
ương xuống địa phương. Xă
hội siêu việt ở đây, cứ tính trung b́nh
một người giàu có quyền lực th́ có
đến ba người ở thế đi theo ăn
có. Dân Việt Nam thông minh lắm, nhưng không ai c̣n
ngây thơ nghĩ đến những ǵ lợi ích
cho nước cho dân nữa, chẳng được
xơ múi ǵ trong thời buổi nầy mà c̣n thêm
rắc rối đủ chuyện. Một số người
nầy chỉ chú tâm nghiên cứu những phương
cách làm ăn không cần vốn, lừa lọc sao
cho hay, quỵt sao cho giỏi là có thể trở thành
triệu phú tỷ phú. Mầy cũng đă biết,
xă hội mới bây giờ đẻ ra nhiều
bộ óc siêu việt, chuyên phát minh những tṛ
ăn vội để lừa lọc dân chúng và
kể luôn cả cơ quan nhà nước một cách
rất tinh vi.
Chúng có
mặt đầy đường, xuất chiêu hành
nghề thật tài t́nh mà khả năng chỉ
cần theo vài buổi học bổ túc tại
chợ cầu ông Lănh. Nhưng một điều
quan trọng là chính bọn chúng đang nắm
phần lớn những hoạt động hậu trường
của nền kinh tế giả tạo hiện
giờ. Thảo
giải thích tiếp : -
Xă hội ở đây bây giờ chỉ đào
tạo và sản xuất được loại người
như vậy mà thôi. Bất cứ ai muốn giàu
sang phú quư th́ phải đi theo con đường
của những phần tử nầy. Phước
cũng biết quá nhiều trước ngày ra đi
nhưng không ngờ chỉ vài năm sau t́nh
trạng đă tăng theo cấp số nhân, phát
triển một cách mau chóng đến độ chóng
mặt. Phước
không muốn nghe tiếp hoạt cảnh cuộc
sống hiện tại, chàng yêu cầu chuyển
đề tài : -
Thôi bỏ qua chuyện thời sự. Uống
xong, kiếm chỗ ăn rồi lấy một pḥng
ngủ, ba đứa vắt chân lên nhau chuyện tṛ
cho thoải mái. Long
nheo mắt : -
Mầy cần gái không ? -
Tao th́ không, tụi bây cần th́ kêu đi. Long
nh́n Thảo vẻ mặt thương hại : -
Tao th́ ai đi đâu tao theo đến đó,
chỉ tội nghiệp cho thằng Thảo, sáng mai
vợ nó ngửi được mùi lạ th́
cuộc đời nó tàn theo mây khói. Quay
quay nh́n Thảo, Phước bàn ra : -
Thôi lấy pḥng tụi ḿnh nằm nói
chuyện cũng vui rồi. Sau
bữa cơm tối, ba người vừa về
đến khách sạn, Thảo trở lại
vấn đề hôn nhân của Phước : -
Theo quan niện của mầy, bọn tao có
thể kiếm cho mấy một cô vợ đúng ư.
Muốn không? -
Ở đâu ? -
Trong đám các cô gái bị đưa đi
gả chồng xứ ngoài. Phước
vừa nghe qua đă cười nhạt : -
Hết chỗ rồi sao đi lấy đồ
đóng hộp xuất khẩu. Long
vừa ra khỏi pḥng tắm, sốt sắng kéo
chiếc ghế ngồi xuống gần mép giường
góp chuyện : -
Đúng, tao đồng ư đề nghị
của thằng Thảo. Để tao giải thích
cho nghe. Tao cũng biết chút đỉnh trong
đường giây nầy. Thật tội
nghiệp, đa số là gái nhà quê nhưng con nhà lành,
cũng có nhiều cô thật đẹp, có học
đàng hoàng v́ hoàn cảnh mà chấp nhận ra
xứ người lấy chồng, mặc dù không
biết sẽ đi đến đâu, tuổi tác
mặt mũi chồng ra sao. Một khi ra đi là phó
thác cho số mạng, may nhờ rủi chịu.. Thảo
thương hại : -
Mà rủi th́ nhiều. Mấy ai gặp may khi rơi
vào tay bọn Đài Loan buôn người. Phước
nghe câu chuyện có chiều thích thú, ngồi
xuống giường bên cạnh Thảo : -
Tội nghiệp những cô gái, ra đi là
chấp nhận thương đau.
Những cô
gái trong hoàn cảnh nầy đáng yêu hơn đa
số đỏng đa đỏng đảnh bên
Mỹ, đặt điều kiện ṿi vĩnh
đủ chuyện. Tao thấy có lư khi t́m vợ
chốn ‘chợ đông’ trong đám gái bị
xuất khẩu nầy. Long
hăng hái : -
Nếu mầy muốn tao sẽ giúp. -
Mầy có thể làm được ǵ trong
vụ nầy Long ? -
Tao có thằng bạn thân, đúng hơn là
đàn anh, có liên hệ làm ăn trong nhiều
vụ khác nhau. Chính nó là một trong những đầu
mối điều hành hoạt động xuất
khẩu người, trong đó việc bán gái cho
Đài Loan và Đại Hàn là khâu chính. Thảo
tiếp lời : -
Mầy nói rơ cho thằng Phước nghe. -
Tao sẽ bàn qua với thằng bạn trước,
có thể công việc sắp xếp như sau : Dàn
cảnh để Phước nhập vào bọn chúng,
tham dự việc tuyển lựa gái, từ lúc
đưa từ dưới quê lên, huấn
luyện, khám nghiệm, lột xác, tô điểm
đến lúc lột truồng trưng bày thành hàng
trong khách sạn cho người mua đánh giá. Nhưng
Phước phải giữ một điều bí
mật tuyệt đối, không được
tiết lộ là Việt kiều muốn kiếm
vợ trong đám chị em đă mua về để
xuất khẩu. Nếu lộ diện là người
nước ngoài sẽ bị tụi nó kiếm
chuyện rút ruột không biết tới giá nào. Phước
phải đóng vai một người địa phương
nằm trong đường giây tổ chức buôn gái
để trà trộn theo sát các giai đoạn
của bọn phù thủy.
Khi đă
chấm được người nào, bạn tao
tạo cơ hội để hai người có
thể gặp nhau. Sau đó sẽ t́m cách bồi hoàn
tiền và tách riêng cô ta ra. Một
tổ chức khác sẽ hoàn tất thủ tục
giấy tờ xuất cảnh và sẽ được
phỏng vấn để lấy chồng Mỹ.
Điều quan trọng, Phước phải có đủ
giấy tờ theo yêu cầu của ṭa Lănh sự
ở đây. Phước
hỏi thêm : -
Mầy vừa nói bồi hoàn tiền, bao nhiêu,
tao chưa rơ lắm : -
Mầy phải biết việc đẩy gái ra
bán xứ ngoài nằm trong chính sách xuất khẩu
của nhà nước, như xuất khẩu trâu ḅ
gà vịt. Đừng nhầm lẫn với việc
xuất khẩu lao động.
V́
xuất khẩu lao động công nhân c̣n có cơ
hội trở về. Tao ví xuất khẩu gái như
trâu ḅ gà vịt không quá đáng đâu nhé, v́ người
ra đi không bao giờ có ngày trở lại. Một
hệ thống tổ chức quy mô từ trên
xuống dưới, từ trung ương đến
địa phương với một số nhân
lực đáng kể. Cứ tính trăm ngàn gái
đưa đi hàng năm th́ có hàng triệu người
ăn theo làm giàu trên thân xác của những người
sa cơ thất thế. V́ đồng tiền để
cứu cha nuôi mẹ mà con cái chấp nhận bán thân
không cần biết đến hiện tại cũng
như tương lai. Tao nói không sai đâu, một cô
gái bán đi, gia đ́nh hưởng ǵ đâu chưa
thấy nhưng bọn buôn người đă làm giàu
trước trên thân xác.
Tổ
chức chính quyền nhận tiền trước
của khách đặt hàng, sau đó thu tiền
định kỳ theo kế hoạch trồng người
trăm năm.
Tổ
chức trung gian và bọn c̣ mồi mối lái th́
chụp giựt ăn có bất cứ lúc nào và dưới
h́nh thức nào. Tính ra giá bán một gái ra nuớc
ngoài lên đến hàng chục triệu nhưng
thực tế nạn nhân và gia đ́nh chẳng
kiếm được chẳng bao nhiêu. Trên đây
tao nói tiền bồi thường là một khi
dẫn gái ra khỏi nhà, bọn buôn người dúi
vào tay gia đ́nh một số tiền nhỏ xem như
trả tiền mua dứt món hàng, sau đó cọng
thêm, rồi nhân hai nhân ba đủ thứ tiền
phụ thuộc từ trung gian, c̣ mồi, bảo
vệ, di chuyển, ăn ở, áo quần, huấn
luyện, lột xác, trang điểm đến phí
tổn tŕnh diễn.
Nếu v́
một lư do nào đó cô gái phải bồi hoàn
số tiền phí tổn th́ trọn đời cũng
không bao giờ xong nợ. Dù nạn nhân đă
chết, có đầu thai trở lại nhiều
lần để tiếp tục xuất khẩu thêm
nữa cũng không đủ khả năng thanh toán
món tiền chuộc do bọn chúng đưa ra. Nhưng
đừng lo, bạn tao sẽ dùng quyền và
thế để giảm bớt gánh nặng cho
mầy. Cứ để yên bọn tao lo. Mầy
đừng xía vô sẽ hư chuyện. *** Sau
một ngày huấn luyện những chi tiết căn
bản, người bạn của Long, ông Bá, trao cho
Phước một xe gắn máy và một điện
thoại cầm tay có nhiệm vụ thay thế
tạm thời một người của tổ
chức trong đường giây điều hành buôn
người. Qua việc sắp xếp, Phước
được tham dự những chuyến lùng
kiếm, thương lượng trả giá từ
những vùng quê xa xôi, công tác bảo vệ chuyên
chở gái theo chương tŕnh huấn luyện khám
nghiệm, lột xác, làm đẹp để
biến gái quê thành mỹ nhân thành phố đến
tham gia những lần tŕnh diễn chào hàng. Trong
thời gian nầy Phước để ư đến
một cô gái chừng hai mươi tuổi, gốc
từ Thốt Nốt. Bọn buôn người đă
trả đúng một triệu đồng để
đưa cô lên xe đưa về Sàig̣n. Nàng tên Phượng,
gái quê với vẻ đẹp mặn mà của
miền sông Hậu, gia đ́nh quá nghèo, nợ
nần hăm dọa đ̣i tống cổ gia đ́nh
ra khỏi miếng đất nhỏ chừng hơn
sào đất.
Bà mẹ
đành bấm bụng cho con đi ấy chồng xa
xứ, hy vọng con sẽ gởi về chút ít hàng
tháng trả nợ. Khi Phước báo cho ông Bá anh
đă để ư một người, ông ta đổi
kế hoạch để Phước có cơ
hội theo sát Phượng, đặc biệt
chở nàng bằng xe gắn máy cá nhân. Phước
vẫn giữ đúng vai tṛ một nhân viên của
tổ chức chỉ âm thầm bám sát t́m hiểu và
bảo vệ cho Phượng. Chàng theo dơi từ nơi
ăn chốn ở đến các công việc
hằng ngày như huấn luyện, ăn mặc,
đi đứng, tiếp chuyện, câu khách đến
việc uốn tóc, làm móng tay, xử dụng son
phấn. Phượng được phân loại
trong nhóm A, nghĩa là hạng c̣n trinh tiết, đẹp,
có giá trị thương măi. Những cô gái
thuộc nhóm nầy được nuôi ăn săn
sóc chu đáo nhất là lột xác làm đẹp
để bán giá cao. Vô t́nh Phước được
giao nhiệm vụ phải canh chừng Phượng
đừng để bọn côn đồ dụ
dỗ, hiếp dâm để bảo vệ trinh
tiết của nàng, v́ bọn người Đài
Loan thường mua trinh giá cao để cầu may
trong các hoạt động thương măi của chúng. Một
hôm lợi dụng cơ hội chở Phượng
đi thực tập tŕnh diễn, Phước đề
nghị nàng ghé vào một quán nhỏ tṛ chuyện
uống nước, Phượng vui vẻ : -
Biết anh tử tế với em nhưng chưa
có dịp tṛ chuyện nhiều, chúng ta kiếm
một góc nào thật vắng để tránh
việc theo dơi mấy thằng ma cô. -
Anh cũng muốn một cơ hội thuận
tiện để nói với Phượng một vài
việc. Phượng
ṿng tay ôm sát lưng Phước, nhắc chừng : -
Anh xem có ai theo dơi chúng ta không, kiếm một
chỗ giấu xe thật kỹ, chúng ta có thể tṛ
chuyện một vài giờ cũng không sao.
Có anh bên
cạnh tự nhiên em hết sợ bọn chúng. Hai
người vào một quán toàn người Hoa, kêu
tạm hai tô ḿ và bắt đầu câu chuyện. -
Phượng, em biết chấp nhận đi
lấy chồng Đài Loan và Đại Hàn là
một lầm lẫn không ? -
Em biết chứ nhưng đâu c̣n đường
nào để có được tấm chồng. Quan
trọng hơn nữa, nhờ đó có thể
kiếm được chút tiền giúp đở gia
đ́nh trong lúc hoạn nạn. -
Sao em không…chọn trai tráng cùng lứa dưới
quê ? Phượng
thở dài : -
Đâu c̣n ai, người có học đă
bỏ quê về thành thị kiếm sống. Trai tráng
cùng trang lứa th́ đầu tắt mặt tối
cũng không nuôi nổi miệng ḿnh làm sao đèo
bồng thêm gánh nặng. Muốn có một số
tiền để giải quyết món nợ trước
mắt và hy vọng kiếm được một ít
tiền hàng tháng gởi về nuôi gia đ́nh th́
chỉ c̣n cách đi lấy chồng ngoại
quốc. -
Ai hứa với em sẽ trả tiền hàng tháng
sau khi lên đường theo chồng về xứ ? -
Chính quyền cũng như tổ chức
đưa người đi, họ hứa chắc
ăn như bắp với mẹ em. -
Em tin ? -
Đang chết đuối th́ bao giờ cũng
hy vọng níu được tấm ván. Phước
thấy hoàn cảnh Phượng quá tội
nghiệp không muốn khơi thêm những chuyện
đau ḷng, nhưng chàng muốn nhân cơ hội
để t́m hiểu thêm : -
Em đă biết sơ qua vóc dáng mặt mày thân
thế người chồng tương lai ? -
Hoàn toàn chưa, nhưng tổ chức cho
biết sẽ chọn cho chúng em những người
chồng trẻ, giàu và có địa vị ở nước
ngoài, nhất là những cô gái được phân
loại A như em chẳng hạn. -
Em có bao giờ nghe nói đến các cô xuất
khẩu lấy chồng khi đến xứ người
đă bị bọn ma cô buôn người bán vào các
động măi dâm. Phượng
cúi mặt, nước mắt muốn rơi : -
Dạ, khi lên đến Sàig̣n em đă nghe
nhiều trường hợp, nhưng làm cách nào,
tiền đă nhận, giấy tờ đă kư
kết bây giờ chỉ biết xuôi tay phó mặc
cho số phận. -
Sao em không nghĩ cách trốn ? -
Trốn đi đâu, ma cô canh chừng ngày
đêm có chuyện ǵ chúng cắt gân tức
khắc. Hơn
nữa chúng sẽ hành hạ gia đ́nh em dưới
quê, tiền đâu để bồi thường. Phước
nắm tay Phượng : -
Anh hỏi thực, nếu bây giờ có một
người Việt Nam chịu cưới em, em
thấy thế nào ? Phượng
mở tṛn đôi mắt lắc đầu : -
Em chưa bao giờ nghĩ đến vấn
đề đó. -
Cứ trả lời anh, giả dụ chuyện
sẽ xăy ra. -
Th́ phước của ông bà gịng họ em
vẫn c̣n. Vừa
trả lời xong câu hỏi, Phượng ngước
mắt nh́n Phước : -
Tại sao anh hỏi câu nầy ? Phước
ấp úng : -
Anh có một người bạn muốn t́m
vợ trong đám gái quê bị nhà nước đóng
thùng xuất khẩu. -
Cám ơn anh nhưng em nghĩ chẳng ai thèm
để ư đến đám cặn bă mà xă
hội mới bây giờ muốn đổ đi. Phước
lắc đầu : -
Em nói sai, tại sao gọi là cặn bă, đó
là những viên ngọc ṛng. Đồng tiền
đă làm mờ mắt những người
thiếu lương tri,
đem
ngọc bỏ biển trong lúc vô số cặn bă
thật không giá trị th́ giữ lại như
những công dân gương mẫu. Trước
khi đúng dậy ra về, Phước ân cần
hỏi lại : -
Nếu có một người nào đó thực
t́nh thương và muốn cưới em làm vợ,
em có chấp nhận không ? Phượng
rươm rướm nước mắt : -
Dạ, nhưng em sợ… Phước
báo cho Long và ông Bá biết quyết định
của chàng và Phượng. Ông Bá hướng
dẫn tiếp một kế hoạch chi tiết và yêu
cầu Phước thi hành thật chính xác từng
điểm một. Phượng đă xong giai đoạn
lột xác, bây giờ không c̣n là cô gái quê mùa hôi hám
của ngày trước và đă trở thành một
người đẹp thành phố. Cô ta phải
trốn gấp, chậm lắm là cuối tuần, v́
chính quyền địa phương định
tổ chức một cuộc sổ số mua vui
đặc biệt, chiêu đăi phái đoàn nước
ngoài gồm nhiều ‘x́ thẩu’ người
Đại Hàn và Đài Loan trong dịp viếng thăm
Việt nam. Các lô trúng chính là ‘trinh tiết’
của một số gái loại A đang đợi
đấu giá xuất khẩu. Nhớ kỹ, trước
khi đi Phượng phải viết một tờ
giấy cho tổ chức báo cho họ biết là người
t́nh cũ trở lại xin cưới và sẵn sàng
bồi thường phí tổn theo giao kèo. Khi Phượng
mất tích, Phước phải ẩn mặt
một thời gian và Long có bổn phận bao che Phượng
tại nhà riêng cho đến lúc làm thủ tục
xong tại ṭa Lănh sự Mỹ. Nói
đến đây ông Bá quay lại hỏi Phước
: -
Như vậy có ǵ trở ngại không ? -
Thưa không. -
Anh có sẵn chừng một ngàn dollars để
lo việc bồi thường ? -
Dạ không thành vấn đề. [Đọc
tiếp]
|